Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Bí
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Bí
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Bảng phong thần  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch)
  4. Chương 30: 30

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch)

  • 105 lượt xem
  • 1848 chữ
  • 2023-01-06 08:25:36

Cấu hình

“ Tôi không hỏi.”

 

“Cô đừng nói.”

 

“Đây là bí mật của cô, cô có thể giữ trong lòng.”

 

“Nếu chuyện này khiến cô thoải mái, cả đời này cô không cần phải nói ra, cứ để ở trong lòng. ”

 

“Sẽ không ai trách cô đâu.”

 

Yến Bắc Thần bình tĩnh nói như vậy, nghe vài câu nói này, An Hạ như được kéo ra khỏi ký ức trong lòng.

 

Cô như gặp phải ác mộng, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Cô cúi đầu ngồi trên ghế ăn, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, hơi thở dồn dập.

 

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, anh lại lần nữa bị lây nhiễm cảm xúc của cô, trái tim như thắt lại.

 

An Hạ còn đau đớn hơn, nỗi đau nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị đạp lên mặt và tóc.

 

Đây là loại cuộc sống gì. 

 

Làm sao cô có thể trưởng thành ngoan cường trong một cuộc sống như vậy.

 

________

 

Cả Yến Bắc Thần và An Hạ đều không nhắc gì đến chuyện ở phòng ăn ngày hôm đó.

 

Cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu được tiến hành theo đúng kế hoạch sau khi mọi thứ đã được sắp xếp, trong thời gian này, An Hạ chạy từ biệt thự đến bệnh viện mỗi ngày. May mắn thay, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tích cực, ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã thành công tốt đẹp, cũng đã bước sang tháng tư.

 

Mặc dù ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu đã kết thúc, nhưng vẫn phải ở bệnh viện một khoảng thời gian để hồi phục sức khỏe. Sau khi nghỉ ngơi khoảng một tháng, đã có thể xuất viện trong tình trạng sức khỏe tốt. Ngày xuất viện, An Hạ và An Thanh thu dọn hết đồ đạc ở bệnh viện, sau đó hai chị em nắm tay Tiêu Tiêu đi về nhà.

 

Sau khi phẫu thuật và hồi phục, sắc mặt của Tiêu Tiêu rõ ràng trông khỏe mạnh hơn rất nhiều. Mới qua một tháng, con bé đã tăng cân và cao thêm một chút. Cơ thể thoải mái cũng ảnh hưởng đến tâm trạng, tính tình Tiêu Tiêu cũng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.

 

Trong khoảng thời gian này, An Thanh đều ở trong bệnh viện, đã lâu không về nhà. Vào tháng tư, Nam Thành cũng trở nên ẩm ướt. Căn nhà vốn đã ẩm thấp, khi cả gia đình ba người trở về, trong nhà đã nồng nặc mùi ẩm mốc.

 

An Hạ kêu An Thanh và Tiêu Tiêu ở trong sân trước, xắn tay áo vào phòng thu dọn.

 

Việc dọn dẹp và sắp xếp nhà cửa khá phiền phức. Nhưng may là phòng nhỏ, An Hạ tay chân nhanh nhẹn. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, căn nhà đã được quét dọn sạch sẽ. Cửa sổ của ngôi nhà được mở ra, gió lùa vào làm xua tan mùi ẩm mốc trong phòng. An Hạ cầm chổi quét rác, vẫy tay với An Thanh và Tiêu Tiêu đang chơi dưới lầu. Trong khi vẫy tay, cô thấy Lý Văn Tiệp đang nói chuyện với Tiêu Tiêu trong sân. 

 

Khi An Hạ đi ra thì Lý Văn Tiệp cũng nhìn thấy cô. Vốn dĩ cậu đang ngồi xổm dưới đất để nói chuyện với Tiêu Tiêu, nhìn thấy An Hạ vẫy vẫy tay, cậu quay lại nhìn về phía An Hạ, cười với cô rồi đứng dậy. 

 

________

 

Trưa nay Lý Văn Tiệp không có tiết học nên bắt tàu điện ngầm về nhà, không ngờ lại tình cờ gặp Tiêu Tiêu đã xuất viện, An Hạ là người đưa Tiêu Tiêu trở về.

 

Lý Văn Tiệp nghe được tin Tiêu Tiêu nhập viện từ cha mình, cậu cũng gửi tin nhắn cho An Hạ để hỏi thăm. Không nghĩ tới nhanh như vậy, cô bé đã bình phục và xuất viện.

 

Xuất viện là chuyện tốt, buổi trưa An Thanh và An Hạ mua ít rau về ăn mừng. Là hàng xóm của nhau, chú Lý và Lý Văn Tiệp cũng được mời đến. 

 

Lúc đầu, chú Lý nói rằng nếu hai chị em cần tiền, chú có thể cho vay một ít trước. Nhưng cho đến khi cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu kết thúc, cả hai chị em đều không mở miệng vay tiền. 

 

An Thanh nói rằng họ đã tìm được người để vay tiền, không cần phải vội vàng trả lại nên hiện tại hai chị em không cần tiền gấp. Chú Lý đã nói với mẹ Vương về chuyện này, mẹ Vương đã đoán rằng Yến Bắc Thần đã giúp An Hạ. Nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi.

 

Hôm nay là ngày vui, chú Lý uống chút rượu, An Thanh cũng uống một ít. Trong thời gian này, An Thanh làm việc cả ngày lẫn đêm trong bệnh viện, tuy rằng con gái ngày càng tốt lên là điều đáng mừng, nhưng quả thực chị rất mệt mỏi.

 

Ăn xong, chú Lý được Lý Văn Tiệp đỡ trở về nghỉ ngơi, An Hạ cũng đỡ An Thanh trở về phòng. Sau khi dỗ Tiêu Tiêu ngủ. An Hạ rời khỏi phòng, Lý Văn Tiệp đứng ở cửa, như thể đang đợi cô. 

 

An Hạ nhìn thấy Lý Văn Tiệp, cười với cậu rồi bước ra ngoài.

 

Có một bức tường bên ngoài cửa, hai người họ dựa vào tường, một người nói, một người khoa chân múa tay.

 

Trời đã về chiều, nhưng nắng không gắt lắm, mặt trời bị một tầng mây mù che khuất, có chút ẩm ướt. Hôm nay thời tiết không tốt, dự báo thời tiết nói tối nay có thể sẽ mưa.

 

Hai người đứng trước hàng rào và nói về rất nhiều điều, giống như trước đây. Trước kia vào mùa hè, trong nhà quá nóng, hai người sẽ lấy một cái bàn nhỏ, ngồi ở hành lang thoáng mát bên ngoài để cùng nhau làm bài tập.

 

Thành tích của hai người khá tương đương nhau, nhưng mỗi người đều có thế mạnh riêng, nên cũng rất có ích cho việc học của nhau.

 

Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ tươi cười, nghĩ kỹ lại, cũng đã hơn một năm rồi.

 

Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng An Hạ dường như không có nhiều thay đổi. Cô vẫn trầm lặng, vẫn mộc mạc và giản dị, bây giờ cô đang dựa vào tường, tay kia đang cầm một viên phấn không biết tìm thấy ở đâu, viết những câu thơ lên tường.

 

Một chút hạo nhiên khí, ngàn dặm vui sướng phong.

 

An Hạ có vẻ ngoài lãnh đạm và gầy gò, nhưng lời nói và bài thơ cô thích hoàn toàn khác nhau. Cô thích Tô Thức, thích Tân Khí Tật, thích Lý Bạch. Lý Văn Tiệp nghĩ, có lẽ bên dưới vẻ ngoài mềm mại, là một trái tim khao khát tự do.

 

Nhìn những câu thơ do An Hạ viết, Lý Văn Tiệp dường như nghĩ đến điều gì, anh hỏi An Hạ: “Hôm nay cậu còn phải về sao?” 

 

An Hạ là có việc.

 

Sau khi Lý Văn Tiệp hỏi, An Hạ nhìn cậu một cái, đặt viên phấn xuống, làm thủ ngữ.

 

An Sơ Hạ: Có thể ở muộn hơn một chút.

 

Hôm nay là ngày Tiêu Tiêu xuất viện, Yến Bắc Thần không biết, nhưng An Hạ nghĩ chắc anh sẽ biết. Khi cô ăn sáng với anh vào sáng nay, Yến Bắc Thần nói tối nay cô có thể trở về muộn một chút. Anh phải tham dự một bữa tiệc, cô không cần phải vội vàng về để chuẩn bị bữa tối.

 

Nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, ánh mắt Lý Văn Tiệp nhảy dựng, cậu nói: “Vậy để tớ đưa cậu đến trường học của chúng ta.”

 

Lý Văn Tiệp nói xong, đôi mắt An Hạ hơi sáng lên.

 

Lần trước Lý Văn Tiệp đi đưa đồ cho mẹ Vương, anh đã đề nghị dẫn An Hạ đi tham quan trường học của bọn họ. An Hạ chưa từng học đại học, có thể đi xem. Ngoài ra còn có một số bạn học trước kia trong trường, lâu ngày không gặp có thể tụ tập cùng nhau.

 

An Hạ rõ ràng là muốn đi, bởi vì sau khi cậu nói xong, đôi mắt cô sáng lên. Nhưng chỉ là trong chốc lát, trong mắt cô có chút do dự.

 

“Đi thôi. Hôm nay tớ thấy Tề Thiên Sơn và Trâu Tuyết. Hai người họ không có tiết vào buổi chiều. Chúng ta có thể liên hệ với một vài bạn học khác để ăn tối cùng nhau. Trong trường có một nhà ăn nhỏ, hương vị khá tốt.” Lý Văn Tiệp lại nhắc đến tên của hai người bạn cùng lớp.

 

Nếu chỉ đơn thuần đến tham quan trường học thôi, thì sự dụ hoặc là không đủ, nhưng nếu có thể gặp các bạn trong lớp, sự dụ hoặc đó đã đủ rồi.

 

An Hạ bằng tuổi bọn họ, cô cũng không phải dạng khép nép, ai mà không thích kết bạn, tán gẫu với bạn bè.

 

Sau khi Lý Văn Tiệp nói những lời này, sự do dự trong mắt An Hạ ngưng lại. Cô suy nghĩ một lúc, và sau đó khoa tay múa chân làm thủ ngữ với Lý Văn Tiệp.

 

An Hạ: Đợi tớ một lúc.

 

Dứt lời, An Hạ về nhà, tìm điện thoại di động.

 

________

 

Yến Bắc Thần định tùy tiện ăn tối.

 

Hôm nay cháu gái của bảo mẫu xuất viện, anh nghĩ nên để họ có bữa tối đoàn viên hay gì đó. Cho nên hôm nay, anh nhờ Lý Trạch gọi cơm hộp cho anh. Khi Lý Trạch hỏi tại sao, Yến Bắc Thần: “Đương nhiên là vì tập đoàn mà tận tụy tăng ca làm việc.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Nhưng trước khi anh lên kế hoạch làm việc chăm chỉ, tin nhắn từ bảo mẫu nhỏ được gửi đến. Cô hỏi anh liệu cô có thể trở về trễ một chút hay không, vì chiều nay cô muốn đến xem trường của bạn một cái, thuận tiện ăn tối với một vài bạn học cũ.

 

Thật ra, nếu không cần nấu cơm cho Yến Bắc Thần, căn bản An Hạ không có việc gì làm buổi tối, cho dù cô không về cũng không sao. Nhưng hôm nay vẫn là ngày làm việc, nếu Yến Bắc Thần không đồng ý, cô sẽ lập tức từ chối lời đề nghị của Lý Văn Tiệp.

 

Nhưng sau khi cô gửi tin nhắn xong, Yến Bắc Thần không từ chối mà gửi một tin nhắn.

 

【Yến Bắc Thần: Có thể.】

 

Nhìn thấy tin nhắn của Yến Bắc Thần, ánh mắt An Hạ thả lỏng một chút, cô nở nụ cười. Một giây tiếp theo, tin nhắn của Yến Bắc Thần lại đến.

 

【Yến Bắc Thần: Nhưng cô phải đưa tôi theo.】

 

An Hạ: “.....”

 

【Yến Bắc Thần: Trường học không có gì để xem, buổi tối tôi sẽ đi qua ăn tối chung với cô và các bạn.】

 

An Hạ còn chưa gửi tin nhắn đi, Yến Bắc Thần đã gửi một tin nhắn khác tới. An Hạ nhìn nội dung tin nhắn, gõ gõ mấy chữ trên di động.

 

【An Hạ: Hôm nay anh không tham gia buổi tiệc sao?】

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

【Yến Bắc Thần: Bữa tiệc đã bị hủy bỏ.】

 

【An Hạ: Ồ】

 

【Yến Bắc Thần: Tôi có thể đi không?】

 

Yến Bắc Thần hỏi lại.

 

Thấy thiếu gia kiên trì hỏi, An Hạ mỉm cười, gõ ngón tay lên màn hình vài cái, trả lời tin nhắn.

 

【An Hạ: Có thể.】


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: [email protected]
  • Phone:
  • Skype: #
back to top