Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Bí
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Bí
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Bảng phong thần  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Rất Thích, Rất Thích Em (Dịch)
  4. Chương 2: Câu chuyện "Phạm Tiến" trúng cử của mẹ tôi (2)

Rất Thích, Rất Thích Em (Dịch)

  • 880 lượt xem
  • 1963 chữ
  • 2021-06-04 22:17:58

Cấu hình

Đại khái Vương Tử Văn thật sự là dòng dõi thư hương. Dọc đường đi cậu ta vô cùng kiệm lời, cơ bản đều là tôi hỏi một câu, cậu ta đáp một câu. Về sau tôi mất đi hứng thú, cảm giác như mình đang bắt nạt em trai nhỏ.

Thị trấn nhỏ của chúng tôi không xa Thượng Hải cho lắm. Đi tàu chưa đầy 3 tiếng đã tới nơi. Các đàn anh, đàn chị khóa trên đều đã ở ga tàu chào đón tân sinh viên. Tuy đã sang tháng 9 nhưng ánh nắng cuối thu vẫn rất chói chang. Thấy họ đầm đìa mồ hôi đứng đó, tôi chợt thấy áy náy vô cùng. Tôi nhắm một anh khóa trên, thoạt nhìn có vẻ hơi sởi lởi, ngũ quan tương đối ưa nhìn trong số đó, chủ động tự giới thiệu.

“Chào anh, em là sinh viên khóa mới này. Thuộc học viện quản lý kinh tế. Rất vinh hạnh được trở thành đàn em khóa dưới của anh. Sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn ạ”

Đàn anh đẩy đẩy gọng kính, cười rất điềm đạm,

“Chuyện nên làm... nên làm...”

“Nói ngọt quá nhỉ?”

Một giọng nữ vọng vào tai tôi,

“Có câu này em chưa từng nghe à?? Phòng cháy, phòng trộm, phòng sư huynh. Tích cực chủ động như thế là hóa có hại đấy!!”

Mùi thuốc súng thật là nồng nặc. Tôi không để ý tới chị ta hỏi thẳng đàn anh,

“Em xưng hô với anh thế nào nhỉ?”

Chị gái kia vẫn tiếp tục,

“Trong trường đại học chí ít cũng có mấy chục nghìn người. Ngay sau hôm nay chưa chắc đã nhận nhau, em gọi đàn anh là được rồi. Hỏi cũng vô dụng, anh ấy với em có thân quen gì cho cam”

Đàn anh tốt tính, có lẽ sợ tôi khó xử nên cười nói,

“Anh nhập học trước em một năm. Tên anh là Cố Tiểu Đông. Cô ấy tên là Diêu Thiến Thiến”

Hóa ra không phải mùi thuốc súng mà là mùi dấm chua. Tôi nổi hứng muốn đùa dai, nhìn anh khóa trên bằng vẻ mặt tôn thờ.

“Anh Tiểu Đông kiếp trước phải ngoảnh đầu 500 lần, mới đổi được 1 lần thoáng gặp gỡ ở kiếp này. Anh nói xem kiếp trước, chúng ta đã phải ngoảnh đầu bao nhiêu lần, mới có thể đứng đây trò chuyện nhỉ? Rõ ràng là chúng ta có duyên quá phải không? Tục ngữ có câu Có duyên ngàn dặm dây vẫn buộc, tu trăm năm mới được chung thuyền . Anh khóa trên, em khóa dưới, thân nhau như người nhà.”

Nói xong, tôi nhìn trộm Diêu Thiến Thiên, phát hiện ra chị ta sa sẩm mặt mày, khó khăn lắm mới phun ra được 2 chữ, “Thần kinh!”

Dù bận tối mắt tối mũi nhưng tôi vẫn thong dong nhìn chị ta, nói đầy vẻ vô tội,

“Con gái con lứa phải dịu dàng, ăn nói tục tĩu dễ ế lắm”

Sau đó nhởn nhơ cậy móng tay.

Có lẽ Cố Tiểu Đông sợ chúng tôi đánh nhau, vội đón lấy đồ đạc trong tay tôi nói,

“Trời nóng lắm! Mau quay về trường thôi”

Tôi lập tức nhảy chân sáo theo sau anh ấy. Diêu Thiến Thiến cũng tức thì nối gót đi theo. Có lẽ sợ tôi câu mất người trong lòng chị ta.

Suốt dọc đường đi, Cố Tiểu Đông kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của tôi. Diêu Thiến Thiến thì tự động bỏ qua tôi, thỉnh thoảng “hừ” vài tiếng để tỏ rõ sự tồn tại của mình.

Trên đường đi phải cảnh giác cao độ nên tôi cảm thấy chẳng mấy đã tới Phúc Đán rồi. Bác lái xe nói một tiếng,

“Tới rồi.”

Tôi chạy xuống xe trước tiên, ngẩng đầu nhìn biển hiệu “Đại học Phúc Đán” có đôi phần thất vọng.

“Nhìn cũng chẳng khí thế như ở trên tivi nhỉ?”

Đàn anh ôn tồn giải thích,

“Trường học trăm năm tuổi rồi. Thượng Hải tấc đất tấc vàng, thế này đã là lớn lắm rồi”

Đàn chị ra vẻ ghét bỏ,

“Không so với nông thôn được, làm gì cũng phải làm cho thật lớn”

Tôi bỏ qua thái độ tồi tệ của chị ta, hỏi lấy lòng,

“Chị là người ở đâu thế? Có khi chúng ta lại là đồng hương cũng nên”

Diêu Thiến Thiến hất hàm ném vào mặt tôi hai chữ “Hàng Châu”.

Tôi nghiêm túc gật đầu nói,

“Ồ! Em còn tưởng chị là người Thượng Hải cơ chứ!! Hóa ra cũng đến từ nông thôn giống em à?”

Diêu Thiến Thiến tức đến nỗi vẹo cả mũi,

“Cô....”

Sau đó than phiền với Cố Tiểu Đông,

“Sinh viên mới của Phúc Đán bây giờ đúng là Sóng sau xô sóng trước”

Tôi cười hì hì đáp ngay,

“Sức mạnh của một tấm gương tốt là vô cùng vô tận mà. Em sẽ lấy chị làm gương”

Cố Tiểu Đông không nén nổi tiếng cười, sau đó lén nhắc nhở tôi,

“Đừng nói kháy người ta nữa. Nhanh mồm, nhanh miệng như thế mà học Khoa Kinh tế đúng là đáng tiếc. Phải sang học Khoa Luật mới đúng.”

Tôi cười tươi,

“Em học Khoa Kinh tế là tổn thất của khoa Luật nhưng bảo em học khoa Luật thì lại tổn thất của Khoa Kinh tế”

Cố Tiểu Đông bị tôi chọc cười,

“Phúc Đán có rất ít những sinh viên hay ho như em”

Tôi đồng tình gật gù,

“Em biết. Những người học Phúc Đán đều là con cưng của trời, dốc sức học hành. Còn em là giống loài đầu thai nhầm chỗ mà”

Tuy khí thế của Phúc Đán làm tôi thất vọng nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của tôi. Tôi lấy chiếc di động mẹ mới mua thưởng mình ra, đi đến đâu cũng chụp ảnh lại làm kỷ niệm. Bất chấp hình tượng của mình có giống nông dân lần đầu tiên đi vào thành phố hay không.

Diêu Thiến Thiến thấy tôi gai mắt,

“Chỉ cần không bị buộc đuổi học thì em sẽ học ở nơi này 3 năm. Đâu phải ngày mai về nhà ngay, có đến mức phải chụp hình lên soành soạch thế không?”

Tôi ngẫm lại, “Chị ta nói rất có lý. Tản bộ dưới ánh mặt trời thế này, thực sự cũng không dễ chịu gì”

Thế nên, tôi không chụp nữa. Nhờ sự hướng dẫn của Cố Tiểu Đông, tôi làm thủ tục nội trú rất nhanh, nhận một đống đồ dùng sinh hoạt rồi chạy về ký túc xá của mình.

Trước khi đi, tôi thấy Diêu Thiến Thiến lộ rõ vẻ mặt như trút được gánh nặng. Với tôi mà nói, tất cả những thứ thuộc về đại học đều tràn ngập cảm giác xa lạ và mới mẻ.

Trong phòng tập thể không có ai nhưng có hai chiếc giường đã được xếp ngăn nắp, gọn gàng. Có lẽ bạn cùng phòng của tôi đã thu dọn xong xuôi và đi làm quen với môi trường rồi. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, huyên náo. Tôi xuống mở cửa nhanh như chớp. Ngay tức thì thấy cả một đống người ào ào bước vào phòng. Tôi định thần lại thì thấy có 5 người lớn, chắc là phụ huynh đi kèm. Còn có 2 cô gái trông có vẻ sàn sàn tuổi tôi.

Những người này đứng chật cả phòng, dùng từ “đông nghịt” để mô tả tuyệt đối không quá lời. Tôi oán trách mẹ mãi không thôi, “người ta toàn cả nhà ra trận, tôi thì lẻ loi một mình. Dù gì kết quả thi của tôi cũng làm mẹ nở mày nở mặt như thế mà, ấy vậy mà mẹ lại chẳng thương tôi chút nào. Tôi thật nghi ngờ, mình không phải con ruột do mẹ sinh ra.

Người bạn giường bên tên là Hiểu Lộ, người Thượng Hải, còn mồm mép tép nhảy hơn cả tôi. Vừa vào, đã liên tục nói gì đó với ba mẹ mình bằng giọng Thượng Hải. Lạ ở chỗ, tôi chưa tới Thượng Hải bao giờ, thế mà lại hiểu được 70-80% giọng Thượng Hải. Sau này mới biết, giọng quê tôi na ná giọng nơi đó, trừ phần trọng âm ra. Tuy nhiên, lúc đó tôi còn chưa biết, có một dạo tôi còn cho rằng mình từng xuyên không tới Thượng Hải hoặc là tôi rất có năng khiếu về mặt ngôn ngữ.

Đối diện tôi là một cô gái người Hạ Bắc, tên Vân Tuyền rất nhã nhặn, cùng đi với ba mẹ tới đây. Vừa bước vào cửa, ba mẹ cô ấy đã liên tục lấy thứ này, thứ nọ đưa cho chúng tôi, còn không ngừng nói,

“Sau này mấy đứa ở chung một phòng, nhất định phải đoàn kết thân thiết, đừng để xảy ra mâu thuẫn với nhau nhé”

Chốc lát sau, trên mặt bàn tôi đã đầy chất các thứ.

Tôi nghe mẹ Hiểu Lộ hỏi cô bạn bằng giọng Thượng Hải,

“Sao Lâm Lạc Lạc ở cạnh con đến có một mình thế? Có phải gia đình khá đặc biệt không?”

Hiểu Lộ trả lời mẹ bằng giọng Thượng Hải,

“Mẹ lại cả nghĩ rồi. Người ta không thích ba mẹ đi theo thì sao? Con cũng muốn tự đi, ba mẹ lại cứ muốn đi theo. Đều ở Thượng Hải cả, có cần phải vậy không?”

“Sống chung một phòng nếu người ta có gì khó khăn thì con phải giúp đỡ nhiều hơn. Bình thường không được kỳ thị gì đâu đấy”

Tuy câu này mang ý tốt nhưng sao tôi nghe lại thấy có đôi chút khó chịu,

Lát sau, có một cô gái khác cũng bước vào, tên là Điềm Tuyết Lỵ.  Cái  tên rất hợp mốt, kiểu ăn mặc cũng vô cùng thời thượng, trông có vẻ chín chắn hơn chúng tôi. Tóc xoăn như râu ngô, trang điểm rất khéo léo, mang lại cảm giác xinh đẹp khá là lạnh lùng. Nhưng cô ấy vừa lên tiếng là hình tượng liền sụp đổ ngay, rất hợp gu của tôi. Quan trọng nhất là cô ấy cũng đến trường một mình. Tôi lập tức cảm giác như tìm được tiếng nói chung.

Chúng tôi nhanh chóng thu dọn số đồ đạc ít ỏi của mình. Khi thấy tôi lôi ra rất nhiều sách trong vali, Tuyết Lỵ khó hiểu hỏi,

“Cậu mang nhiều sách thế làm gì?”

Tôi thành thật đáp,

“Nói thật thì tớ thi đỗ Phúc Đán là điều bất ngờ nhất trong những điều bất ngờ. Tuy mẹ tớ mừng quýnh nhưng lại sợ tớ kém xa các bạn nên mới dặn tớ nhất định phải chăm chỉ, siêng năng, không được thi trượt nhiều môn, rồi bị nhà trường đuổi học, tống cổ về nhà”

Tuyết Lỵ phì cười.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy,

“Lời tôi nói vừa buồn cười lắm sao?”

Cô bắt đầu xếp sách lên giá của mình. Tôi ngó sang nhìn, tất cả đều là tiểu thuyết và tạp chí mới. Cô vừa xếp, vừa nói với tôi,

“Cậu yên tâm đi. Phúc Đán khó vào, dễ ra. Cậu chỉ cần học hành như bình thường thì chắc chắn thi tốt nghiệp sẽ không thành vấn đề đâu. Khó lắm mới đỗ đại học, chẳng lẽ cậu định tiếp tục chuỗi ngày đen tối ngày cấp ba, quay lại thời kì trước giải phóng chỉ sau một đêm à?”

Tôi ra sức lắc đầu,

“Dĩ nhiên là tớ không muốn rồi. Vậy cậu nói xem giờ tớ nên làm gì?”

Cô liếc giá sách của mình một cái, rút một cuốn ra đưa cho tôi. “

Đọc cuốn tiểu thuyết để giết thời gian đi.”

Tôi cầm lấy nhìn thử, là cuốn “Thiên Đường Đã Mất” . Lật lật mấy trang tôi không có cảm hứng lắm nên trả lại cho cô.

Màn đêm bắt đầu buông xuống. Cuối cùng tất cả phụ huynh cũng quyết định về nhà. Vốn tôi đã ngáp đến rách cả miệng đột nhiên cảm thấy hừng hực tinh thần. Các bạn trong phòng ký túc xá đều sàn sàn tuổi nhau, chưa cần tới nửa phút đã buôn chuyện rôm rả như pháo rang. Không biết chúng tôi ngủ lúc mấy giờ, tóm lại chẳng biết từ khi nào tôi đã ngủ quên béng mất rồi.

 


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: [email protected]
  • Phone:
  • Skype: #
back to top